24 tháng 6, 2014

Tôi là loại người thỉnh thoảng sẽ lại bị những mâu thuẫn bên trong mình hành hạ cho khổ sở, từ tính cách, cảm xúc, suy nghĩ, thái độ, cho tới phương thức sinh hoạt. Có hôm tôi ngồi thẫn thờ trong phòng, nhìn hoàng hôn bên ngoài vườn, cảm giác sâu bên trong cơ thể giống như bị thứ tà dương đó làm cho vừa trống rỗng vừa tràn ngập. Nghe thật vô lý, tôi cũng không biết diễn tả nó như thế nào. 

Những hôm tôi lật vài tấm ảnh cũ chụp mẹ cách đây 30, 40 năm, thậm chí cả những tấm lúc bà 3 tuổi tới mười mấy tuổi vẫn còn được giữ cẩn thận, tôi chợt nghĩ, cuộc đời của một người phụ nữ chính là như vậy sao? Khi bà bằng tuổi tôi lúc mới vào đại học - kiêu hãnh, xinh đẹp, ngạo mạn, thật bản lĩnh. Khi bà bằng tuổi tôi hiện tại đã lo toan gia đình, tuổi xuân chôn vùi bởi chiến tranh, bới cách mạng, bởi gia đình. Tôi lại nhận ra lúc còn trẻ bà cười tươi sáng, chói lọi như vậy, đến lúc về già, nụ cười lại sượng sùng, chống đỡ, mất tự nhiên đến thế. Thì ra, thời gian cùng trải nghiệm có thể cướp đi của một người rất nhiều rất nhiều thứ. Chúng tôi, mẹ và tôi, đều là những đứa trẻ cô đơn, lúc lớn lên lại thành những người lớn cô đơn, mỗi người mỗi phương thức, mỗi nguyên nhân, mỗi cách khỏa lấp, nhưng chung quy đều là những con người lạnh lẽo. Tôi không thể sưởi ấm bà, an ủi bà theo cách mà bà muốn. Bà cũng không thể làm điều ngược lại với tôi. Vì chúng tôi quả thật quá khác nhau. Vì vậy mà, mỗi khi bắt gặp điểm chung nào đó giữa chúng tôi, tôi dùng mọi cách để nuôi nấng, gìn giữ chúng. Tôi muốn tại khoảnh khắc nào đó, tại một điểm ý thức, tại một vị trí, tại một cảm giác nào đó, tôi sẽ cảm nhận những gì bà cảm nhận, và hy vọng bà cảm nhận được những gì tôi cảm nhận. Thương yêu, nhưng không cách nào nói nên lời - đó dường như là cách giao tiếp giữa chúng tôi trong suốt bao nhiêu năm qua.

Giữa cuộc đời đầy rẫy dối trá, lợi dụng, bon chen điên cuồng này, thực may mắn tôi có một người phụ nữ hoàn toàn chân thật - từ tình cảm đến nhân cách. Một đứa con gái với tính cách và sở thích như tôi, lại không theo bạn bè sa ngã, không đua đòi những thứ vượt quá khả năng, không yêu sách, không hận đời, không muốn tự sát, có thể nấu nướng, biết làm việc nhà, có thể chăm sóc người khác, học hành tốt, đều là do bà tạo ra, một mình bà tạo ra. Tôi chỉ hy vọng 20 năm nữa, bà vẫn còn đứng bên cạnh chê tôi nấu chè quá nhạt hay kho thịt chưa được mềm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét