Cách đây đúng 27 năm, mẹ tôi chuyển dạ một ngày một đêm
trong bệnh viện. Tôi vừa được bác sĩ đưa ra ngoài thì bà băng huyết, tử cung
không co bóp được nữa. Đến khi bác sĩ cấp cứu cầm máu lại được, bà phải may mười
ba mũi ở cửa mình mà không dùng thuốc tê. Chưa được một ngày sau đó, mẹ ôm tôi
chạy ba tầng lầu đến phòng Cấp Cứu Nhi để hồi sức tôi bị ngạt thở. Suốt một tuần
ngay sau sinh đều ngồi vuốt lại cái hộp sọ méo xẹo của tôi do dùng ống hút hút
ra. Mỗi khi nhìn lại cuộc đời mẹ tôi đều nghĩ có phải bà quá tốt đẹp nên ông trời
để bà gặp phải một cuộc đời như vậy hay không? Mối tình đầu chết vì chiến
tranh, lấy phải một kẻ ích kỷ, mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế làm chồng.
Sinh đứa con mà ngay từ phút đầu tiên ra đời đã hành hạ mình suýt mất luôn cái mạng, cực
khổ một mình nuôi lớn nó, nó lại tưng tửng chả lo toan, con lớn rồi, lúc có thể
tự lập sơ sơ gì đó, lại chăm sóc bà ngoại tôi suốt 10 năm trên giường bệnh, lý
do thực ra mới thật buồn cười – bà không có chồng, sống một mình, con gái lại
đã lớn, lại là chị cả trong gia đình, trong chín anh chị em, còn ai có thể chăm
bà ngoại ngoài mẹ tôi đây?!
Bản thân tôi cũng không biết mình những kiếp trước tích được
phúc đức gì, kiếp này chẳng những được làm con gái của bà, mà còn là đứa con
duy nhất của bà. Những gì một người mẹ có thể làm cho con mình – bà đều đã làm
cho tôi, những gì một người mẹ không thể làm nổi cho con mình – bà cũng đã đều
làm cho tôi. Nỗi ám ảnh về gia đình tan vỡ, sự thiếu hụt tình thương của cha, bức
bối trong cuộc sống phải tự thân vận động – nói chưa từng có là nói dối, nhưng
bởi vì có bà, những thứ như vậy cũng giống như gió thoảng mây bay, kiến cắn muỗi
đốt gì gì đó.
Cám ơn mẹ đã chịu khó sinh con ra, chịu khó chịu đựng nuôi
con, chịu khó tính cách hoàn toàn đối lập của hai chúng ta mà ở bên cạnh con.
Cám ơn mẹ đã mạnh mẽ đến vậy khi quyết định ly hôn, cảm ơn mẹ đã dạy dỗ con
nghiêm khắc mà đầy yêu thương như mẹ đã, đang và vẫn làm. Con thường nói mẹ đến
bây giờ vẫn coi con là một đứa bé chưa trưởng thành. Kì thật, tận sâu trong
thâm tâm con chưa từng muốn trưởng thành lúc bên cạnh mẹ. Có lúc con kinh ngạc
nhận ra, thì ra bấy lâu nay con luôn có ý nghĩ này: “có mẹ ở đó mà, trưởng
thành làm gì!”. Gần đây mẹ bắt đầu than phiền con chưa có bạn trai, sợ con có vấn
đề gì đó, hay không yêu được ai. Con nói rằng con bận quá, không có thời gian,
nói rằng chưa gặp ai thích hợp. Thật ra thì, vì tình yêu con nhận được quá lớn
đi, lớn đến nỗi con thỏa mãn mà sống trong nó, chẳng buồn tìm kiếm nửa kia của
mình nữa.
Honest and straightforward, you really get through the tricks of vietnamese language. When you put down your thinking on the papers, i sense the pains from your heart and your courages to get over it. You own an excellent writing skill. I admire your writings.
Trả lờiXóaThe same, her words touch all my sense.
Xóa