26 tháng 9, 2013

Happy birthday, my grandpa.




*Kể ra, tính đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui, nhà mình thiệt nhiều người cung Xử nữ quá chứ. Có điều, sao chỉ mình ta là cung Song tử zợ???!!! Lạc loài quá...*

Anyway. Sinh nhật vui vẻ, ông ngoại của con.


À, cái bàn thịch soạn này hổng phải con nấu, nhúng tay vào tý chút thôi. 








Bún thịt nướng và Bò kho tan trên lưỡi này là dì Ty làm.



Gà quay và chè hạt sen là mẹ nấu.

Cuối cùng, e hèm, thứ quan trọng nhứt, ngon nhứt, dễ thương đáng yêu nhứt, chính là cái Tiramisu cake con làm đây *hớ hớ*





*Oh, my tiramisu, i love you!*

19 tháng 9, 2013

Chương III: Iguazu


1.

Khi Jame đứng nhìn Lê Diệu Huy qua làn mưa mờ nhạt ngày hôm ấy, đôi mắt ráo hoảnh của cậu soi vào mắt anh.

Chết lặng chới với – anh bất giác nghĩ, cậu tựa như pho tượng thấm đẫm nước cũ kĩ rêu phong nào đó từ quá khứ vọng về.

Jame thở dài, anh biết nói điều gì bây giờ.

Thằng nhóc ngu ngốc kia bỏ đi. Thằng nhóc ngu ngốc này biến thành cái hồn lởn vởn trước mặt anh. Với tư cách một người đàn ông tự nguyện đưa hết tiền lương hàng tháng cho vợ trong suốt mười hai năm và biết thắt bốn kiểu bím tóc cho con gái, Jame tự cảm thấy anh so với hai cái kẻ trời đánh này thì thiệt là mẫu mực phong độ mãn nguyện hài hòa lắm.

Lại nói, thời buổi bây giờ, kiếm đâu ra người bạn như anh kia chứ? Vậy là, anh xách cổ Lê Diệu Huy về khách sạn, trước khi cậu ta biến thành vật thí nghiệm cho đám nhân viên y tế ở cái bệnh viện gần đây.

Jame nghĩ, mục đích anh mang Diệu Huy về chỗ mình là để cậu ta cảm thấy yên tâm khi có ai đó bên cạnh vào lúc mình đau buồn nhất, cảm giác được an ủi, được chia xẻ, được, ừm…ngủ một giấc cho ngon. Đại khái, con người ta nên nhìn vào thực tế những lúc thế này mới sống thọ được, không phải sao?!

Có điều anh đã quên mất, luôn luôn bị cái mớ hỗn loạn mà hai tên điên  này tạo ra làm cho quên béng đi mất – chính là, Lê Diệu Huy nào có phải là kẻ sẽ tìm được cảm giác yên ổn, xẻ chia, an ủi gì gì đó dù có đặt cả thiên hạ bên cạnh cậu ta. Khi Jame đột nhiên sáng suốt tự chửi mình ngu ngốc mà nhớ ra điều này, thì Lê Diệu Huy đã ngủ như chết trên giường anh đến ngày thứ ba rồi.

Jame ngồi cạnh giường, hết nhìn khuôn mặt gầy gò xanh lét rõ ràng là thiếu máu trầm trọng của Lê Diệu Huy rồi lại ngẩn đầu nhìn trời, trong lòng rít gào: bà nó chứ ông đây cũng chả phải đại ca xã hội đen, sát nhân hàng loạt, hay bác sĩ pháp y gì gì đó… còn không có chuẩn bị tâm lý cho những sự kiện này đâu á….cậu ta sẽ không nằm như vậy rồi tắt thở luôn một lèo đó chứ hả trời?!...rõ ràng có hai viên thuốc ngủ thôi mà…

Buổi chiều này thứ tư, Lê Diệu Huy rốt cuộc mở mắt.

Jame thiệt muốn khóc thành tiếng. Nhưng vì anh là anh trai đĩnh đạc vững chãi, nên chỉ ngồi xuống mà xoa xoa đầu cậu ta mấy cái. Ừ, cậu rốt cuộc dậy rồi, tốt lắm tốt lắm, tôi còn chưa có chuẩn bị tâm lý lẫn tiền đâu, vận chuyển một cái hòm từ Argentina về Hongkong khỏi nghĩ cũng biết phải tốn bao nhiêu là tiền…



“Tôi chính là đang nghĩ…rốt cuộc nhắm mắt liều mạng khoét cho sạch nó, hay cứ để yên cây dao cắm vào như vậy, việc nào tôi có thể chịu đựng tốt hơn…”

Diệu Huy nói. Jame không mấy hiểu những lời này. Anh chẳng bao giờ hiểu mấy những điều cậu ta nói cả.

Bà nội nó chứ! Ông đây cũng chả cần hiểu làm gì.



Họ trở về Hongkong.

Lê Diệu Huy giống như chết đi vì điều đó.

Jame hươ hươ tay chào Bouloz và Vivian, rồi cùng cậu lững thững vào phòng đợi. Hơi nóng hầm hập phả vào người Jame khi bọn họ bước ra khỏi xe luân chuyển, nắng vàng ươm ôm lấy họ. Anh khẽ đưa mắt sang tên u uất bên cạnh, nghĩ nghĩ rồi hít sâu một cái, làm như bâng quơ cười nói:

_Cậu coi, nắng hôm nay mới du dương làm sao…

Kì thực, nắng ngày hôm ấy đẹp lắm – Jame nghĩ, tựa hồ cái cách Diệu Huy vẫn thường nói với anh về chúng: du dương như một bản nocturne được đặt ở cung mi thứ. Con người cậu ta ấy mà, bảo là loại huyền ảo ơ thờ chẳng vương chút khói lửa nhân gian không sai, nói cậu ta thực tế khắc nghiệt có phần thù dai lại hèn hạ khốn kiếp cũng đúng, mà xuýt xoa cậu ngây thơ trong veo lành như củ khoai lang cũng chẳng ai bắt bẻ gì.

Jame chẹp miệng.

Cái thứ này thiệt con bà nó đắng!

Anh đẩy cái tách trở lại vị trí ban đầu, thực sự ác cảm với cách uống cà phê của Lê Diệu Huy. 

Cậu ta thích cho sữa vào cà phê nhưng không thêm đường, Jame kinh dị nghĩ: vừa béo vừa đắng! Lê Diệu huy cũng y chang ly cà phê của mình, cậu ta uống cà phê sữa – thì sẽ chỉ uống đúng cà phê với sữa, nhìn ngọt ngào, ngửi thơm phức, nếm một phát mới nhăn mặt thè lưỡi hối hận thì đã muộn.

Nói cho cùng, Jame tặc lưỡi, cậu ta với Hà Bảo Vinh đều cùng một loại, chính là cái loại có bao biện thế nào cũng chỉ trông-rất-giống một củ khoai lang mà thôi.

Xem, cái kiểu đứng một cục nhìn đối phương như vậy, còn chớp mắt một cái, hoàn toàn là hình ảnh cậu em trai mới lớn trong vắt như giọt sương mai.

Mẹ nó chứ!

Jame quát:

_Nhìn cái gì?!!! Tôi mới hớp có một ngụm thôi! Lại nói, cậu uống cà phê cái kiểu gì mà kinh dị ngàn năm không đổi vậy hả?!

_Tôi đang tự hỏi, đã biết khó uống sao anh còn bỏ vô miệng làm gì?

_Bị thị giác lừa gạt.

_Bị cùng một loại thị giác lừa gạt từ năm hai mươi lăm tuổi cho đến năm ba mươi bảy tuổi?!...

Jame nghiến răng nghiếng lợi:

_Cậu thực sự đang thắc mắc nên mới hỏi tôi đó hả?

Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này rõ ràng đang chửi xéo anh.

_Kì thực, ý tôi là…

_Tôi biết! Đừng nói nữa!

Jame thiếu chút nữa là lật bàn.

Anh quên mất, khốn kiếp hơn cả chửi xéo, tên này lúc nào cũng làm như bâng quơ mà tỉnh rụi vạch trần sự thật cho bằng được.

Lê Diệu Huy thôi không nói gì nữa, lẳng lặng cầm tách cà phê lên uống. Con người này, bảo cậu đừng nói nữa, cậu liền không nói gì nữa. Bao giờ cũng dễ dãi như vậy, giống như chẳng có điều gì ở thế giới bên ngoài xứng đáng để cậu lưu tâm chút đỉnh.

Cậu ta đối với Hà Bảo Vinh cũng vậy sao? Nói chia tay, liền chia tay. Nói quay trở lại, liền quay trở lại. Đây không phải cưng chìu – Jame nghĩ, đây là thây kệ.

Kì thật, anh thở dài nghĩ – cũng chẳng biết con người như Lê Diệu Huy, cậu ta thây kệ là vì cậu ta không yêu, hay vì cậu ta quá yêu đi.

Còn tên Hà Bảo Vinh kia, rốt cuộc đã bốc hơi đến chỗ nào trên trái đất rồi?


.
.


Sự thật, Hà Bảo Vinh chẳng bốc hơi đi đâu cả.



Lúc Jame ngẩn đầu tư lự nhìn trời tự hỏi về hắn, thì Hà Bảo Vinh đang ở trong căn phòng trọ ọp ẹp trên phố Av. D. Pedro cạnh bến cảng Buenos Aires, chồm hỗm ra sức chà cái giẻ lau lên bề mặt sàn nhà, tưởng tượng đó là cái mặt Lê Diệu Huy, và thầm nghĩ: “Đồ con lừa! Cậu có gan thì vác mặt về đây cho tôi!”

18 tháng 9, 2013

Gió quất từng cơn vào mặt gương cửa, mưa xối xả, dự báo thời tiết đêm nay bão sẽ đổ bộ Đà Nẵng và các tỉnh lân cận, bạn Louis thì đang cầu trời khấn phật (lát nữa sẽ lên thắp hương cho ông bà ngoại) vái ở Huế đừng có lụt. Đợt này mà Huế lụt là đống sách vở cùng đồ đạc của ta tiêu tùng, tiêu tùng!

Thiệt là về nhà mới thấy hạnh phúc nhất chính là ăn cơm ở nhà, ngủ ở nhà, lục loại làm bánh trái, nấu sữa ở nhà, ai...., mình không muốn ra Huế nữa...!!!

Cuối cùng, bạn Louis (trong thời gian xì trét chờ bão tới) đã thỏa nguyện nấu được một nồi sữa đậu (nành, phộng, mè) thơm phức.






Và làm một mẻ bánh Brownies.





Cuối cùng thì ta cùng làm được món chocolate sauce thiệt ưng ý. Thấy đời sao mà nó lại đẹp thế này!

16 tháng 9, 2013

Chương II: Buenos Aires


21.

Tôi đi dọc theo con đường lớn ra bến cảng. Buổi chiều tháng Tư nắng hanh hao, gió hây hây thổi từng con nước vỗ lăn tăn lên nhau.

Lần cuối tôi ngắm bến nước này là vào một buổi sáng sáu tháng trước. Thời điểm đó trời mới hửng nắng, mưa lâm thâm suốt cả ngày chợt ráo hoảnh, từ vị trí này, chân trời vọng lại tựa một bức họa cổ xưa hãi hùng.

Sáu tháng trước, ngày nào tôi cũng bất giác dừng chân ở nơi này một khoảng thời gian, cũng chẳng nhớ là bao lâu, không biết bản thân rốt cuộc trông đợi điều gì từ bên kia đại dương mà cứ đứng như vậy nhìn mãi ra biển. Bây giờ, tôi đã biết thời điểm đó mình mong đợi điều gì, lại sợ hãi khi điều mình mong đợi dường như có thể trở thành sự thật.

Những thứ gần như sự thật là những thứ đáng sợ nhất, bởi chúng không bao giờ có thể là sự thật, lại luôn nhắc nhớ chúng ta về sự thật đó.


Lúc tôi mang cái hộp đựng thức ăn trống không về đến nhà, trời bắt đầu kéo mây, đâu đó sấm chớp rền dữ.

Bảo Vinh ngồi thu mình trên giường, đối diện tivi đang mở to, chẳng biết cậu ta có thực sự xem những thứ đang chuyển động trên màn hình không, rõ ràng là một chương trình tạp kĩ, người coi lại ỉu xìu như vừa mới bệnh dậy.

Tôi bỏ hộp nhựa vào chậu rửa, đứng mãi cũng chưa nhấc tay lên được. Mặt tường đối diện có màu xanh ngọc và ve chai được ghép bởi những miếng gạch nhỏ bằng  nửa bàn tay, chính giữa lồi lên hình đĩa trông quê mùa cục mịch, khi tôi nhìn chúng dưới ánh đèn ảm đạm của căn phòng, màu xanh đôi khi có phần ma quái, đôi khi lại như vầng sáng u sầu của một viên ngọc lục bảo bị vứt bỏ.

Giọng nói từ tivi càng lớn, căn phòng dường như càng im ắng lại. Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng thở dài khe khẽ của cậu, nghe như âm thanh cơn gió mùa hạ nóng bức khẽ luồn qua tán lá xanh mướt, chợt đến, rồi tan ra nhẹ tênh.

Điều cậu ấy thực sự muốn là gì? Tôi nói với Jame có lẽ ngay cả bản thân Hà Bảo Vinh cũng không biết điều mình thực sự muốn là gì đâu, lại bị anh tát một thau nước lạnh vào mặt.

“Cho nên cậu mới phải biết điều đó chứ. Cậu yêu cậu ấy kia mà, lại không thể vì cậu ấy bỏ công tìm hiểu điều đó sao? Là nó quá khó khăn với cậu, hay cậu cố tình bỏ qua nó? Hay, Bảo Vinh đối với cậu cũng chỉ là một mối quan hệ tạm bợ mà thôi? Nếu là như vậy, thì mẹ nó chứ cậu có tư cách gì buồn rầu tổn thương ở đây?!”

“…”

“Cậu coi, cả một lời nói dối vô hại cũng không thể vì cậu ấy mà bịa ra, so với Hà Bảo Vinh, cậu còn yêu cái nguyên tắc chết tiệt của mình hơn!”

“…”

Một bàn tay đưa ra nắm lấy tay tôi, vòi nước bị tắt đi.

_Là ai lúc nào cũng ca thán phải tiết kiệm nước!

_...

Giọng Bảo Vinh vang lên bên tai. Lúc tôi định thần lại, hai bàn tay đang được lau khô bởi một chiếc khăn lông màu trắng, khăn tắm của Hà Bảo Vinh.

Kích cỡ bàn tay cậu bằng bàn tay tôi, chỉ là những ngón tay nhỏ hơn tôi một chút, mỗi khi nắm lấy đều có cảm giác rung động kì lạ, tựa như tôi hầu như nắm được toàn bộ con người này vào lòng bàn tay. Lúc này mới chợt nhận thấy, bàn tay mềm mại như vậy - lúc nắm tay tôi, dùng sức một cái là có thể bẻ gãy nó.

_Cậu cứ ngẩn ra vậy cho ai coi.

_...

Bực bội là một trong những biểu hiện mà tôi yêu thích từ Bảo Vinh. Ai đó sẽ bảo tôi trúng tà rồi, hoặc bệnh của tôi quá nặng rồi. Vài người còn lại, những kẻ cay độc, khắt khe, hiện thực hơn sẽ nói tôi rốt cuộc là quá say đắm cậu ta hay quá hời hợt với cậu ta. Con người ta chỉ bao dung một khi quá say đắm, nếu không, là quá ơ thờ. Hoặc có lẽ, tận sâu trong tiềm thức, tôi biết những bực bội cậu ấy luôn thể hiện chưa bao giờ là cơn giận thực sự, Hà Bảo Vinh chỉ đơn giản là muốn làm nũng với tôi mà thôi. Cũng như thứ tính tình cậu ấy cho tôi thấy, chưa bao giờ là con người thật của Hà Bảo Vinh cả.

Tiềm thức mới đáng sợ làm sao.

_Kì thực,…cậu có thể nấu ăn phải không?!

Tôi ngẩn lên hỏi. Bảo Vinh có phần bất ngờ nhìn tôi, rồi lại chỉ yên lặng nhìn tôi.

_Cũng có thể rửa bát, chùi nhà…

_...

_Và cũng tự chăm sóc mình được.

_...

Hà Bảo Vinh đứng trước mặt tôi cả người phủ một lớp sương mờ, giống như cái cách lâu nay cậu ấy cho tôi nhìn thấy, cũng là cách tôi cho phép mình nhìn nhận cậu từ trước đến nay. Lồng ngực tôi xiết chặt, tựa như để nói ra những lời này phải vắt cạn cả trái tim.

Cậu buông tay tôi ra, cánh tay trượt dài trong không khí. Bảo Vinh cho tôi một cái nhìn lãnh tĩnh. Tôi có chút muốn cười – Hà Bảo Vinh từ bao giờ lại liên quan tới hai chữ “lãnh tĩnh”, lại bị màu sắc bi thương trong mắt cậu đâm đến nhói lòng.

Rất lâu sau đó, lâu đến mức tôi tưởng chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tiếp tục đề tài này nữa, Bảo Vinh nói:

_Cậu cũng biết tại sao tôi cứ hở một chút là bực bội…

_...

_Biết rõ việc chúng ta gặp nhau ở cái khách sạn chết tiệt đó không phải trùng hợp!

_...

_Cậu biết tôi ba năm trước tại sao lại nói như vậy, biết rõ nguyên nhân thật sự tôi ghét Trình Kì Mộc, biết tôi lặn lội qua cái xứ khốn kiếp này làm gì, tìm ai, biết Paul…so với cậu cũng chả là cái quái gì hết, cậu biết…

_...

Bảo Vinh mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào. Hoặc do tôi đã không thể nghe ra cái gì nữa, những tiếng cuối cùng từ môi cậu bị nhấn chìm trong cơn cảm xúc của tôi và cơn mưa giông đập vồn vã ngoài bậu cửa.

Chẳng biết qua bao lâu, tôi lại nghe được cậu ấy nói, âm thanh vụn vỡ tan nát cả cõi lòng.

_...Sao cậu không giữ tôi lại chứ?!

_...

_Cậu chưa bao giờ giữ tôi lại cả.

_...

Cậu chưa bao giờ giữ tôi lại cả.

Khi nói điều này, Bảo Vinh trở nên xa xôi vô chừng.

Khoảnh khắc, thời gian tựa hồ quay trở lại ba năm về trước, lúc gương mặt cậu ấy đắm chìm trong vòm sáng chiều hè dịu ngọt, nói: chúng ta chia tay đi.



.
.


Tôi nhìn sàn nhà – nơi cách đây mười phút Bảo Vinh vẫn còn đứng, tiếng mưa thưa thớt dội từng chuỗi âm thanh tê buốt vào màng nhĩ, tê buốt như câu nói cuối cùng của cậu.

“Cậu coi, cậu bao giờ cũng vậy. Đã biết sẽ đau lòng tới chết đi còn vạch trần chuyện này ra không thiếu một chữ.”

Tôi lặng đi bởi nụ cười bỡn cợt cậu ấy treo trên môi, trông thê lương không chịu nổi.

Sấm chớp rền giật, mưa tạt từng đợt bọt nước vào mặt gương cửa sổ. Tôi nhìn đến cây dù ở góc phòng liền giật mình cầm nó chạy ra ngoài.

Bên ngoài trời gió to, mưa dần nặng hạt. Tôi đi quanh hai con đường, sau đó trở lại, rồi rẽ hướng ngược chiều lúc nãy đi thêm hai con phố nữa cũng vẫn không thấy cậu.

Là tôi lúc nào cũng chậm chạp hơn người khác, hay Hà Bảo Vinh quá nhanh. Chúng tôi chẳng bao giờ đồng hành cả. Tôi đuổi theo, cậu ấy đi mất. Cậu ấy bước trở về, tôi lại thụt lùi.

Tôi tìm được một người qua đường để hỏi. Người đàn ông sau làn mưa cao to, mang áo pull vàng, chiếc ô trên đầu anh ta màu đỏ. Cái sự kết hợp màu sắc mang tính cá nhân rõ ràng này chỉ có thể của một người. Tôi dừng bước, đợi người nọ tiến lại gần, tới khi khuôn mặt Jame hiện ra.

_Sao vậy? Sao lại đứng ở đây?!

Jame dồn dập hỏi, sau nhìn đến cây dù trong tay tôi rồi lia mắt xuống hai bàn chân không mang dép của tôi, khuôn mặt trở nên méo mó.

_Tôi nói cậu không cần lúc nào cũng phải chứng minh bản thân bất thường đâu, Lê Diệu Huy…

_...

_Ai…trời, đừng nói với tôi cậu lại chọc Bảo Vinh bỏ đi nha, hai người chia tay lần nữa hả?

Jame cười khần khậc nói. Tôi nhìn anh ấy với chiếc ô màu đỏ đang che luôn cho cả tôi, tiếng cười hòa vào tiếng mưa. Dần dần Jame không cười nữa, biểu tình hài hước trên gương mặt cũng ngưng lại. Anh lấy tay vuốt vuốt tóc tôi, tựa như cái hồi tôi con mười bảy tuổi đứng yên lặng bên cạnh anh trong lễ tang của mẹ.

_...Đừng lo, cậu ấy đi đâu đó loanh quanh rồi cũng đến chỗ tôi thôi, nếu không, thì cũng sẽ đến chỗ Paul…Ý tôi là, không cần phải lo lắng những chuyện đó…

Tôi nhìn con đường phía trước mất hút trong màn mưa.

Rất nhiều năm về sau, khi nghĩ lại thời điểm đó lại không nhịn được bật cười. Kì thật lúc ấy, chỉ cần tôi trở lại phòng mình, liền sẽ thấy Hà Bảo Vinh ngồi xổm ở góc quẹo hành lan đợi tôi.

Nhưng tôi không quay lại.

Jame nhìn tôi qua làn mưa mờ đục, anh bảo chúng tôi – tôi và Hà Bảo Vinh thật giống nhau, đều là những kẻ cố chấp tới hết thuốc chữa. Tôi không hiểu những gì anh ấy nói, chúng tôi đã cố chấp điều gì tới hết thuốc chữa kia?


.
.



_Chúng tôi đã cố chấp điều gì kia?

Khi đã thay một cái áo khô ráo, đứng bên trong căn phòng ấm áp của Jame, trên tay cầm tách cà phê nóng anh dúi vào, tôi hỏi điều đó.

Lúc ngẩn đầu khỏi màu nâu sóng sánh trong tách, tôi bắt gặp cái nhìn nhàn nhạt của Jame, cũng chẳng biết anh nhìn tôi, hay nhìn màn đêm sau lưng tôi, đôi mắt lại ngập đầy những cơn gió.

_Hai kẻ các cậu, gặp gỡ, hẹn hò, chia tay, rồi gặp lại, lại hẹn họ, lại chia tay thời gian tính lui tính tới cũng đã năm năm, giờ này cậu vẫn đứng đây ngơ ngác hỏi tôi hai kẻ ngu các người cố chấp điều gì sao?!

_...

_Thiệt là hết thuốc chữa mà.

_...


Đêm cuối cùng ấy tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn mãi xuống đường. Tưởng đâu sẽ có lúc bắt gặp mái đầu xinh đẹp nào đó.

Gió lặng. Mưa lại cứ rơi mãi, rơi mãi.

Không có mái đầu nào xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Đến khi lòng đường ráo hoảnh.

Jame vỗ vai, bảo tôi nên ngủ đi, nếu không, cũng nên rửa mặt một chút. Sau cùng, anh hỏi tôi định làm gì?

Lúc đó tôi không trả lời anh.

Kì thật là vì không biết phải trả lời như thế nào.


Khi tôi mở mắt nhìn trần nhà viền hoa văn màu xanh da trời thanh nhã sang trọng, chợt nhớ ra đây không phải căn phòng trọ mốc meo của mình, thì đã là buổi sáng của bốn ngày sau. Jame bảo Hà Bảo Vinh không đến chỗ Paul, cũng không biết cậu ta đi đâu nữa, nhưng dù gì cũng đã trưởng thành rồi, tôi không cần lo lắng cho cậu ấy. Tôi thật muốn chìm sâu vào giấc ngủ lần nữa, uống thêm nửa lọ thuốc ngủ mà cách đây bốn đêm Jame dùng sức nhét vào mồm tôi hai viên cũng được. Chỉ cần được ngủ tiếp, ngủ tới khi Bảo Vinh đàng hoàng ở trước mặt tôi, bảo tôi còn không mau bò khỏi giường nấu cơm cho cậu ấy.

_Huy, đừng như vậy. Bảo Vinh sẽ quay về mà…

_...

_Cậu còn không biết cậu ta sao, giận dỗi một chút sẽ không việc gì nữa.

_...

_Cậu ấy chỉ đang hờn dỗi thôi…

_...

Cả anh cũng biết điều đó không thuyết phục.

Tôi cũng biết, chúng tôi kết thúc rồi. Không phải như những lần tự lừa mình đã kết thúc trước đây. Cái sự thật mà tôi luôn hy vọng này kì thật lại khó tiếp nhận hơn tôi nghĩ.

_Huy…

Jame ngồi xuống cạnh tôi, đôi mắt anh buồn bã lạ lùng

_...mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu. Nghe lời tôi thả lỏng chút đi...Thật đó.


_Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?

Tôi tự mình đâm một dao vào vết thương hoại tử ý định cắt nó vứt đi, đinh ninh rằng đau một lần hơn đau đớn kéo dài, nghĩ bản thân thật dứt khoát, thật can đảm lắm…Ai ngờ một vết khoét vẫn chưa đủ, dao lại đã đâm lút cán, rút ra không được, nhấn xuống cũng không xong.

_Tôi chính là đang nghĩ…rốt cuộc nhắm mắt liều mạng khoét cho sạch nó, hay cứ để yên cây dao cắm vào như vậy, việc nào tôi có thể chịu đựng tốt hơn…

_...Hả?


.
.


 Chúng tôi chia tay nhau ở sân bay. Vào một ngày đầu tháng Sáu.

Bouloz xách hành lý giúp tôi đến tận nơi gửi hàng, Vivian tặng Jame một hộp bánh đặc sản cùng năm con cá hun khói làm anh cười tít mắt.

Cũng không quyến luyến quá nhiều, Bouloz bảo: “Yên tâm, nếu cậu ta ghé qua tôi sẽ đưa hộ chiếu cho cậu ấy.”

Tôi nhìn hai người bọn họ vẫy tay qua song chắn. Lúc lên máy bay, Jame bâng quơ nhìn bầu trời Argentina vàng rộm, cười nói với tôi.


_Cậu coi, hôm nay nắng mới du dương làm sao…


15 tháng 9, 2013

Hôm qua là một ngày tồi tệ, thì hôm nay là một ngày tuyệt vời. Từ thời tiết tới sự kiện. Ha ha..., được rồi, được rồi, ta tự kiềm chế (E hèm, con người ta nội liễm lắm á!). Gặp mặt fan Leslie, nàng nào cũng dễ thương xinh xẻo hết trơn á, làm ta nghĩ những người iu thích chàng phải chăng cũng có điều gì đó tương tự chàng, chút nhẹ nhàng dễ mến như vậy. Nói chuyện không được nhiều lắm, nhưng mọi người vui vẻ, ta cũng vui vẻ lắm lắm.

Ai, tối nay lên máy bay về nhà. Tạm biệt Sài Gòn. Bao giờ mới hết cái kiếp Nội trú này đây hở trời!

13 tháng 9, 2013

12/09/2013 - Happy Birthday to my Leslie!

Sinh nhật chàng. Ta tự dưng nghĩ tới Daffy, anh sẽ làm gì trong ngày này nhỉ?! sẽ nhớ Leslie tới mức nào đây...




Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt fan Leslie trong DAN, người đầu tiên và lần đầu tiên của mình khi quyết định gặp mặt với một mem trong diễn đàn online, và người đẹp đó đây.



Nàng gọi là Yến, ta thích cái tên này, cũng như thích nàng ấy zậy, nàng thật là xinh xắn lắm, tự nhiên và dễ mến. Trông nàng nhỏ xinh, nàng chỉ bằng có một nửa ta, ta gấp đôi nàng, một to tròn một thon dài, mà đứng chung nhìn zẫn hòa hợp lém. Chắc tại đều cuồng dại vì chàng đó mà *há há há* Bọn ta được quán cà phê tặng quà cho cái bill trên 120k - một lồng đèn nhựa nho nhỏ vui vui, sau đó bọn ta (mặt dày) xin thêm cái đèn bằng giấy này nữa...


Rồi, thì, e hèm, ta (mặt dày tập hai) giữ nó *hắc hắc*

Hai kẻ nhàn nhã tám tít từ sáng tới tối, chính xác là từ 10h sáng tới gần 10h tối! Sao mới lần đầu gặp mặt mà nói nhiều chiện thế nhẩy. Nàng nói, ta nói, bọn ta nói, đủ chuyện trên trời dưới đất.

Chủ nhật này sẽ tham gia offline với mấy mem ở đây. Mong chờ quá đi! *cười điên dại*