31 tháng 3, 2014

My beloved man...những ngày đầu tháng Tư khắc khoải...



Hôm qua, trong phòng thi tiếng Anh, tôi đặt bút và viết: “Leslie Cheung is a Hongkong artist who owns extraordinary faculty for infatuating everyone’s heart, irrespective of age and gender…”. Viết xong câu đầu tiên mới ngơ ra mà nghĩ: tại vì sao lại viết về Leslie chứ?! Bút sa gà chết, vậy là đành viết tiếp cho hết. Kì thực đề bài rất đơn giản, chính là viết một câu chuyện 100 từ kết thúc bằng câu: The next morning he waked up, packed his suitcasses and returned home. Điều gì ở hình ảnh này khiến tôi lồng nhân dáng anh vào đó, tôi cũng không biết. Chỉ biết khi tâm trí vụt lên gương mặt khuất vào tà dương của anh, tôi đã không hề suy nghĩ mà viết ngay câu mở đầu như vậy.

Tôi biết Trương Quốc Vinh bao nhiêu năm rồi? Say đắm anh bao nhiêu năm rồi? Điều gì khiến người đàn ông này tồn tại như một dải sáng lung linh mềm mại mà ấm áp đầy xúc động trong trái tim tôi? Dường như lâu lắm rồi tôi không còn tự hỏi những điều như vậy nữa.

Đôi khi tôi bắt gặp anh trong một MV nào đó, khuôn mặt mềm mại trầm tư, khóe mắt bờ môi vương đầy tâm sự, trông anh nhợt nhạt mà sâu thẳm. Anh không phải đang hát, anh đang kể cho tôi nghe câu chuyện của anh, cảm xúc của anh, nỗi buồn mông lung lảng bảng của anh. Ngăn cách về ngôn ngữ chẳng trở thành vấn đề giữa chúng tôi. Nếu có điều gì khiến cho việc không hiểu được thứ tiếng anh hát trở thành nuối tiếc, thì đó chính là sau khi đã hiểu chúng tôi sẽ càng muốn biết nhiều hơn, càng muốn tìm nhiều hơn cách để hiểu, càng cảm thấy không đủ.

Đột nhiên trong khoảnh khắc anh ôm người bạn diễn vào lòng, khóe môi khẽ nhếch nụ cười như có như không, ánh sáng trong mắt anh vụt lên ấm nóng dịu dàng, vô thanh vô tức đánh mạnh vào tâm khảm, khiến cho kẻ chứng kiến nó cảm thấy chờ đợi cả đời, có lẽ cũng chỉ chờ ngắm nhìn anh cười như vậy thôi. Trương Quốc Vinh ấy mà, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm trọn trái tim tôi.

Người đàn ông này tựa như một giấc mơ phù phiếm xa hoa mà cũng đầy thực tế trần trụi. Thì bởi, anh xa xôi mơ màng, được phủ bởi quầng sáng xinh đẹp ma mị, nhưng cũng vô cùng chân thật, vô cùng gần gũi, chỉ một cái nhấc tay một cái nhướng mày, liền đã chạm ngay vào trái tim tôi. Anh xinh đẹp dịu êm tựa làn nước mang cánh hoa lãng đãng trôi, lại khắc nghiệt cay độc chế nhạo mọi thứ. Anh ngây thơ và nóng bỏng, anh thuần khiết và gợi cảm, anh lãng tử mà lại chung tình, anh tổn thương thật nhiều mà vẫn không ngừng yêu. Kì thật, anh chỉ cần làm bản thân anh, đã tự tỏa sáng đầy màu sắc.


Tựa như rất lâu rất lâu về trước, tại thời điểm không thể đoán lường, anh là một dáng hình mờ ảo hư hoặc, loang lỗ dầu mỡ cùng nhiều vệt ố vàng, cũ kĩ và xa xôi, tôi lại chỉ vì một khắc kí ức ấy – nhớ mãi nhớ mãi anh.

1 nhận xét: