26 tháng 12, 2013




Tỉnh dậy lúc 2 giờ sáng. Cuối cùng cũng chịu không nổi mà bị cơn mưa ngoài kia đánh thức. Kì thực, mưa không lớn lắm, chỉ tí tách rỉ rã, nghe như cơn thổn thức ngập ngụa đau thương. 

Không khí lạnh buốt đẫm hơi nước, bây giờ có muốn ngủ lại cũng trở nên khó khăn.

Trước đây dường như cũng có những đêm như vậy, cả thế xác lẫn tinh thần đều mệt nhoài, ray rứt đau đớn. Lúc còn nhỏ, có lần cầm chiếc mũ lưỡi trai màu xanh có lưới phía sau của ông ngoại đội lên đầu, thích đến mê mẩn cảm giác ấm nóng và mùi hương dầu gội thoang thoảng sạch sẽ. Đã bao lâu rồi mình không mua mũ lưỡi trai nữa. Chỉ sợ đến khi mua về, đội lên, lại bật khóc.

Cái xứ xở đìu hiu này, hy hoặc xa xăm, cả đại gia đình tôi đều từng ở đây. Tuổi thơ và thời niên thiếu của mẹ, tựa như ly cà phê đen bà khuấy mỗi sáng - tôi nghe tiếng lanh canh của chiếc muỗng chạm vào thủy tinh, thứ âm thanh đến từ quá khứ, cứ có cảm giác bà uống cà phê, thực chất là đang sống lại vài phút quá khứ ngắn ngủi trong ngày. Mẹ tôi, đã từng là một đứa trẻ cô đơn lắm.

Có lần bà nói muốn sống cùng tôi ở nơi đây. Là lúc nào ấy nhỉ, tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Tôi biết bà yêu nơi này, tang tóc đau thương của quá khứ hay hoài niệm dịu êm và cô độc tuổi thơ đều là một dạng của tình yêu cả.

Con người, đến bao giờ mới đủ hạnh phúc để thôi không hoài niệm nữa?...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét