23 tháng 12, 2013



"Kí ức của nàng là những mảnh nhập nhoạng thấm vào vài vết cắt sâu hoắm. Tựa như chì kẻ mắt trôi lem nhem bởi cơn mưa bất chợt. Giật mình muốn mua một chiếc ô, cơn mưa đã đi qua rồi."

Lúc 20 tuổi viết những dòng này cho một người bạn, chẳng hiểu sao dạo này lại nhớ về nó. Có lẽ nằm trên giường bệnh lâu ngày, yên tĩnh quá chăng?...

Mùa đông năm nay lạnh giá đầy mưa phùn. Mẹ gọi điện bảo: "Đừng để bệnh nghe con." Dạ vâng một hồi, thật ra con đã bệnh rồi, không nặng tới mức thoi thóp, nhưng cũng bẹp dí trên giường một thời gian. Đau ốm làm con người ta yếu đuối, kí ức xưa cũ mở bung ra trong đầu, nhập nhoạng đau đớn. Tôi luôn nhớ về những người thân đã mất của mình. Có lẽ kí ức bên họ ấm áp quá, hạnh phúc quá, khiến tôi cứ nhớ mãi nhớ mãi. Chợt nhận ra tại sao mình lại yêu thích Vương Gia Vệ như vậy. Ngay từ những thước phim đầu tiên được xem đã vô thức yêu thích rồi - Vương của những năm 90, bay bổng nồng nàn, day dứt triền miên, lãng mạn mà ranh mãnh. Cái cách ông cảm nhận về quá khứ, về kí ức, mặt nào đó, giống hệt như cái cách tôi cảm nhận về chúng của riêng mình. Tựa như có những mảnh vụn kí ức rơi vãi nơi nào xa xăm trong quá khứ, nhỏ nhặt thôi, rất nhỏ - cũng vẫn khiến bạn khóc suốt cả ngày, sang đến ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa... 

Có những thời điểm tôi nằm dài trên giường, nhớ quay quắt căn gác của ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ, cánh cửa sổ bằng gỗ mục nát vài chỗ, mái tôn thấp nhà hàng xóm đẫm mưa, thứ không khí âm trầm lạnh buốt những ngày mùa đông cúp điện, mặt gương bám bụi và cái máy nghe băng cổ lổ của ông ngoại. Tự hỏi tại sao những kí ức này cứ tồn tại trong lòng, cứ khiến bản thân day dứt như vậy? Đôi lúc muốn quên lãng, lại không nỡ lãng quên.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét