19 tháng 9, 2013

Chương III: Iguazu


1.

Khi Jame đứng nhìn Lê Diệu Huy qua làn mưa mờ nhạt ngày hôm ấy, đôi mắt ráo hoảnh của cậu soi vào mắt anh.

Chết lặng chới với – anh bất giác nghĩ, cậu tựa như pho tượng thấm đẫm nước cũ kĩ rêu phong nào đó từ quá khứ vọng về.

Jame thở dài, anh biết nói điều gì bây giờ.

Thằng nhóc ngu ngốc kia bỏ đi. Thằng nhóc ngu ngốc này biến thành cái hồn lởn vởn trước mặt anh. Với tư cách một người đàn ông tự nguyện đưa hết tiền lương hàng tháng cho vợ trong suốt mười hai năm và biết thắt bốn kiểu bím tóc cho con gái, Jame tự cảm thấy anh so với hai cái kẻ trời đánh này thì thiệt là mẫu mực phong độ mãn nguyện hài hòa lắm.

Lại nói, thời buổi bây giờ, kiếm đâu ra người bạn như anh kia chứ? Vậy là, anh xách cổ Lê Diệu Huy về khách sạn, trước khi cậu ta biến thành vật thí nghiệm cho đám nhân viên y tế ở cái bệnh viện gần đây.

Jame nghĩ, mục đích anh mang Diệu Huy về chỗ mình là để cậu ta cảm thấy yên tâm khi có ai đó bên cạnh vào lúc mình đau buồn nhất, cảm giác được an ủi, được chia xẻ, được, ừm…ngủ một giấc cho ngon. Đại khái, con người ta nên nhìn vào thực tế những lúc thế này mới sống thọ được, không phải sao?!

Có điều anh đã quên mất, luôn luôn bị cái mớ hỗn loạn mà hai tên điên  này tạo ra làm cho quên béng đi mất – chính là, Lê Diệu Huy nào có phải là kẻ sẽ tìm được cảm giác yên ổn, xẻ chia, an ủi gì gì đó dù có đặt cả thiên hạ bên cạnh cậu ta. Khi Jame đột nhiên sáng suốt tự chửi mình ngu ngốc mà nhớ ra điều này, thì Lê Diệu Huy đã ngủ như chết trên giường anh đến ngày thứ ba rồi.

Jame ngồi cạnh giường, hết nhìn khuôn mặt gầy gò xanh lét rõ ràng là thiếu máu trầm trọng của Lê Diệu Huy rồi lại ngẩn đầu nhìn trời, trong lòng rít gào: bà nó chứ ông đây cũng chả phải đại ca xã hội đen, sát nhân hàng loạt, hay bác sĩ pháp y gì gì đó… còn không có chuẩn bị tâm lý cho những sự kiện này đâu á….cậu ta sẽ không nằm như vậy rồi tắt thở luôn một lèo đó chứ hả trời?!...rõ ràng có hai viên thuốc ngủ thôi mà…

Buổi chiều này thứ tư, Lê Diệu Huy rốt cuộc mở mắt.

Jame thiệt muốn khóc thành tiếng. Nhưng vì anh là anh trai đĩnh đạc vững chãi, nên chỉ ngồi xuống mà xoa xoa đầu cậu ta mấy cái. Ừ, cậu rốt cuộc dậy rồi, tốt lắm tốt lắm, tôi còn chưa có chuẩn bị tâm lý lẫn tiền đâu, vận chuyển một cái hòm từ Argentina về Hongkong khỏi nghĩ cũng biết phải tốn bao nhiêu là tiền…



“Tôi chính là đang nghĩ…rốt cuộc nhắm mắt liều mạng khoét cho sạch nó, hay cứ để yên cây dao cắm vào như vậy, việc nào tôi có thể chịu đựng tốt hơn…”

Diệu Huy nói. Jame không mấy hiểu những lời này. Anh chẳng bao giờ hiểu mấy những điều cậu ta nói cả.

Bà nội nó chứ! Ông đây cũng chả cần hiểu làm gì.



Họ trở về Hongkong.

Lê Diệu Huy giống như chết đi vì điều đó.

Jame hươ hươ tay chào Bouloz và Vivian, rồi cùng cậu lững thững vào phòng đợi. Hơi nóng hầm hập phả vào người Jame khi bọn họ bước ra khỏi xe luân chuyển, nắng vàng ươm ôm lấy họ. Anh khẽ đưa mắt sang tên u uất bên cạnh, nghĩ nghĩ rồi hít sâu một cái, làm như bâng quơ cười nói:

_Cậu coi, nắng hôm nay mới du dương làm sao…

Kì thực, nắng ngày hôm ấy đẹp lắm – Jame nghĩ, tựa hồ cái cách Diệu Huy vẫn thường nói với anh về chúng: du dương như một bản nocturne được đặt ở cung mi thứ. Con người cậu ta ấy mà, bảo là loại huyền ảo ơ thờ chẳng vương chút khói lửa nhân gian không sai, nói cậu ta thực tế khắc nghiệt có phần thù dai lại hèn hạ khốn kiếp cũng đúng, mà xuýt xoa cậu ngây thơ trong veo lành như củ khoai lang cũng chẳng ai bắt bẻ gì.

Jame chẹp miệng.

Cái thứ này thiệt con bà nó đắng!

Anh đẩy cái tách trở lại vị trí ban đầu, thực sự ác cảm với cách uống cà phê của Lê Diệu Huy. 

Cậu ta thích cho sữa vào cà phê nhưng không thêm đường, Jame kinh dị nghĩ: vừa béo vừa đắng! Lê Diệu huy cũng y chang ly cà phê của mình, cậu ta uống cà phê sữa – thì sẽ chỉ uống đúng cà phê với sữa, nhìn ngọt ngào, ngửi thơm phức, nếm một phát mới nhăn mặt thè lưỡi hối hận thì đã muộn.

Nói cho cùng, Jame tặc lưỡi, cậu ta với Hà Bảo Vinh đều cùng một loại, chính là cái loại có bao biện thế nào cũng chỉ trông-rất-giống một củ khoai lang mà thôi.

Xem, cái kiểu đứng một cục nhìn đối phương như vậy, còn chớp mắt một cái, hoàn toàn là hình ảnh cậu em trai mới lớn trong vắt như giọt sương mai.

Mẹ nó chứ!

Jame quát:

_Nhìn cái gì?!!! Tôi mới hớp có một ngụm thôi! Lại nói, cậu uống cà phê cái kiểu gì mà kinh dị ngàn năm không đổi vậy hả?!

_Tôi đang tự hỏi, đã biết khó uống sao anh còn bỏ vô miệng làm gì?

_Bị thị giác lừa gạt.

_Bị cùng một loại thị giác lừa gạt từ năm hai mươi lăm tuổi cho đến năm ba mươi bảy tuổi?!...

Jame nghiến răng nghiếng lợi:

_Cậu thực sự đang thắc mắc nên mới hỏi tôi đó hả?

Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này rõ ràng đang chửi xéo anh.

_Kì thực, ý tôi là…

_Tôi biết! Đừng nói nữa!

Jame thiếu chút nữa là lật bàn.

Anh quên mất, khốn kiếp hơn cả chửi xéo, tên này lúc nào cũng làm như bâng quơ mà tỉnh rụi vạch trần sự thật cho bằng được.

Lê Diệu Huy thôi không nói gì nữa, lẳng lặng cầm tách cà phê lên uống. Con người này, bảo cậu đừng nói nữa, cậu liền không nói gì nữa. Bao giờ cũng dễ dãi như vậy, giống như chẳng có điều gì ở thế giới bên ngoài xứng đáng để cậu lưu tâm chút đỉnh.

Cậu ta đối với Hà Bảo Vinh cũng vậy sao? Nói chia tay, liền chia tay. Nói quay trở lại, liền quay trở lại. Đây không phải cưng chìu – Jame nghĩ, đây là thây kệ.

Kì thật, anh thở dài nghĩ – cũng chẳng biết con người như Lê Diệu Huy, cậu ta thây kệ là vì cậu ta không yêu, hay vì cậu ta quá yêu đi.

Còn tên Hà Bảo Vinh kia, rốt cuộc đã bốc hơi đến chỗ nào trên trái đất rồi?


.
.


Sự thật, Hà Bảo Vinh chẳng bốc hơi đi đâu cả.



Lúc Jame ngẩn đầu tư lự nhìn trời tự hỏi về hắn, thì Hà Bảo Vinh đang ở trong căn phòng trọ ọp ẹp trên phố Av. D. Pedro cạnh bến cảng Buenos Aires, chồm hỗm ra sức chà cái giẻ lau lên bề mặt sàn nhà, tưởng tượng đó là cái mặt Lê Diệu Huy, và thầm nghĩ: “Đồ con lừa! Cậu có gan thì vác mặt về đây cho tôi!”

8 nhận xét:

  1. Chào chị. Em chỉ vừa mới biết đến Happy Together của Leslie gần đây thôi.Trong một lúc tình cờ tìm thông tin, em thấy được fic của chị. Vô cùng, vô cùng cám ơn, vì đã viết fic này cho những người yêu HT, những người thích Leslie. Em cũng không biết nói sao nữa, chỉ là, mong chị luôn được mạnh khỏe, và lúc nào cũng ủng hộ những fic về Leslie của chị.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn em! Chị cũng vì rất yêu quý Leslie à HT nên viết truyện này. Em cũng là Leslie's fangirl hửm?! ^^

      Xóa
    2. Hi Louis! Mình cũng là 1 fan của Leslie. Mình thật sự xúc động và cảm thấy sự chia sẻ khi tình cờ tìm đc topic của mọi người trong DAN. Dạo này mọi người bận chi mà k còn post bài nữa. Cá nhân mình thì thực sự mong chờ đc đọc Fic Happy together của bạn. Điều này làm tớ cảm thấy như Leslie như vẫn đang hiện hưu, đóng vai Hà Bảo Vinh yêu thích của tớ. Mọi người nghĩ tớ bị điên nhưng kì thực, họ k hiểu rằng Leslie thực sự là 1 người khi trót yêu thích rồi thì k thể kiềm chế :((

      Xóa
  2. Mà tớ mạn phép xin bạn post bản đầy đủ truyện trên blog đc k? Tớ muốn đc vào đọc đi đọc lại, nhưng trong topic hay bị rời rạc, cứ thấy các clip là tớ lại k thể bỏ qua, lại phải mải miết theo chàng rồi mới lại đọc tiếp. Cậu viết hay quá. Tớ thực sự rất biết ơn

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Anny Linh, đầu tiên cám ơn bạn đã ghé thăm blog và chia sẻ về Leslie - chàng thơ vĩnh viễn của mình :))

      Nói thực là bây giờ mà post lại từ đầu truyện lên blog thì chắc mình die quá, mình nhác vô cùng tận á, cộng thêm công việc mình cũng khó sắp xếp thời gian nữa. Mà, ở trong DAN mình post cũng dễ tìm lắm mà, bạn vào DAN phiên bản mới nhất, trang 5, kéo xuống tới bài post đầu tiên của truyện Happy Together, bạn đọc kĩ thì phần đầu mình chia ra hai chương I, II, mỗi chương đều có số chapter rõ ràng, bạn click vào số mỗi chapter thì sẽ ra trang của chapter liền à. Như vậy thì đâu có khó tim nữa ha ^_^

      Xóa
  3. Khi nào bạn hoàn thành hết tác phẩm, bạn hãy tìm đến nhà xuất bản nào đó nhé. Tớ hi vọng 1 ngày sẽ đc cầm trên tay cuốn sách này. thật sự là bạn viết hay lắm lắm. tớ cứ tưởng như đây là nguyên tác của phim nữa ý

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hơ..., gì mà xuất bản rầm rộ vậy (^^) Kì thật, mình chỉ muốn chia sẻ nó với các fan của Leslie mà thôi, không muốn tất cả mọi người đều đọc, giống như một thứ gì đó riêng của anh và Leslie's fans. Ban đầu mình đâu có định đăng truyện đâu á, sau vô DAN thấy các nường ấy tình cảm quá, nên đăng lên chia sẻ với mọi người :)) à, nói nhỏ là sau khi post xong truyện có thể mình sẽ làm ebook và share link cho fan leslie thôi, để mọi người làm kỉ niệm ^^

      Xóa
  4. SS ui, sao lâu rùi mà ko thấy ss đăng thêm chap mới z? Làm e chờ mỏi mắt nah! Iu ss nhìu lắm! <3

    Trả lờiXóa